Biểu trưng của Open Vietnam & Tài Hoa Việt

Biểu trưng của Open Vietnam & Tài Hoa Việt
Nhắp chuột vào biểu trưng để nghe, xem lời và download ca khúc "Khám phá" - "hành khúc" của chúng tôi.

Ph. D Lê Nguyễn Bảo Nguyên - Tổng Giám đốc Open Vietnam, Blogmaster của Tài Hoa Việt

Ph. D Lê Nguyễn Bảo Nguyên - Tổng Giám đốc Open Vietnam, Blogmaster của Tài Hoa Việt
Nhắp chuột vào bức ảnh trên để xem lược sử cá nhân.

Tuesday, November 2, 2010

TÂN ĐẮC NHÂN TÂM – Kỳ 1: Yếu điểm hay ưu điểm?

Yếu điểm hay ưu điểm?

Đôi lúc, tử huyệt lớn nhất của bạn lại hóa thành sức mạnh vô biên. Câu chuyện mà tôi sắp kể ra đây có thể xem như là một minh chứng sống động nhất.

Có một cậu bé 10 tuổi đã quyết tâm theo học nhu đạo (judo) dù rằng cánh tay trái của nó đã bị một tai nạn ô tô thảm khốc cướp mất.

Mặc dù luôn rất chăm chỉ trong luyện tập, nhưng cậu bé chỉ được sư phụ truyền cho duy nhất một thế thủ. Sau 3 tháng cứ tập đi tập lại mỗi một chiêu thức võ thuật này, cậu bé dường như đã mất hết kiên nhẫn và quyết định gặp thầy để hỏi rõ nguồn cơn.

“Thưa sư phụ (trong tiếng Nhật là sensei, còn trong tiếng Hoa là sifu)! Thầy có thể truyền thêm cho con một vài thế võ nữa không ạ?”

Vị sư già người Nhật này đáp lại: “Đó là thế võ duy nhất mà ta đã dạy con nhưng đó cũng là thế võ duy nhất mà ta muốn con phải tinh thông”.

Vẫn chưa hết thắc mắc. Song vì tin thầy nên cậu bé vẫn tiếp tục luyện tập.

Vài tháng sau, người thầy đã quyết định cho cậu học trò của mình có cơ hội được tỷ thí. Cậu bé đã chiến thắng hai trận đầu tiên một cách dễ dàng đến mức bản thân của cậu bé cũng khó mà tin nổi! Trận đấu thứ ba trở nên khó khăn hơn. Nhưng rồi cậu bé cũng đã vượt qua bằng cách tận dụng sự nóng vội của đối thủ để ra đòn quyết định.

Cuối cùng, cậu đã vào đến trận chung kết. Và cậu đã phải đối mặt với một võ sĩ judo hạng nặng. Đối thủ của cậu tỏ ra vượt trội về mọi mặt, từ thể hình, sức mạnh cho đến kinh nghiệm thi đấu. Chỉ ngay sau tiếng còi khai trận, cậu bé đã bị tấn công liên tục. Có lúc tưởng chừng như cậu sẽ gục ngã vào bất cứ lúc nào trên sàn đấu. Thậm chí, trọng tài còn định thổi còi kết thúc sớm trận đấu. Nhưng sư phụ của cậu bé vẫn tỏ vẻ bình thản: “Không. Hãy để cho nó được tiếp tục”.

Ngay sau giờ nghỉ, đối thủ của cậu bé đã tỏ ra chủ quan và quên phòng bị. Ngay lập tức, cậu bé đã sử dụng thế võ duy nhất của mình để chiến thắng và giành chức vô địch.

Trên đường về nhà, hai thầy trò cùng điểm lại những thế võ trong từng trận đấu để rút kinh nghiệm. Đến đây, cậu bé đã thu hết can đảm để hỏi thầy về những hoài nghi bấy lâu của mình: “Thưa sư phụ! Con vẫn chưa hiểu vì sao con lại có thể vô địch chỉ với một thế võ?”

Người thầy mỉm cười đáp lại: “Con đã chiến thắng vì 2 lý do. Thứ nhất, con đã tinh thông một trong những thế võ khó học nhất của nhu đạo. Và thứ hai, cách duy nhất để có thể hóa giải thế võ này đó là đối thủ phải túm lấy cánh tay trái của con”.

Đến đây, cậu bé đã nhận ra được một bài học quý giá đó là việc cậu bé bị mất cánh tay trái hóa ra không phải là một yếu điểm mà là một sức mạnh vô biên!

LÊ NGUYỄN BẢO NGUYÊN

(Theo Bits & Pieces)

Quý độc giả có thể tham khảo bản gốc của câu chuyện này trong phần dưới đây để cải thiện kỹ năng đọc hiểu tiếng Anh:

Weakness or Strength?

Sometimes your biggest weakness can become your biggest strength. Take, for example, the story of one 10-year-old boy who decided to study judo despite the fact that he had lost his left arm in a devastating car accident.

The boy began lessons with an old Japanese judo master. The boy was doing well, so he couldn't understand why, after three months of training the master had taught him only one move.

"Sensei," the boy finally said, "Shouldn't I be learning more moves?"

"This is the only move you know, but this is the only move you'll ever need to know," the sensei replied.

Not quite understanding, but believing in his teacher, the boy kept training.

Several months later, the sensei took the boy to his first tournament. Surprising himself, the boy easily won his first two matches. The third match proved to be more difficult, but after some time, his opponent became impatient and charged; the boy deftly used his one move to win the match. Still amazed by his success, the boy was now in the finals.

This time, his opponent was bigger, stronger, and more experienced. For a while, the boy appeared to be overmatched. Concerned that the boy might get hurt, the referee called a time-out. He was about to stop the match when the sensei intervened.

"No," the sensei insisted, "Let him continue."

Soon after the match resumed, his opponent made a critical mistake: he dropped his guard. Instantly, the boy used his move to pin him. The boy had won the match and the tournament. He was the champion.

On the way home, the boy and sensei reviewed every move in each and every match. Then the boy summoned the courage to ask what was really on his mind.

"Sensei, how did I win the tournament with only one move?"

"You won for two reasons," the sensei answered. "First, you've almost mastered one of the most difficult throws in all of judo. And second, the only known defense for that move is for your opponent to grap your left arm."

The boy's biggest weakness had become his biggest strength.

Source: Bits & Pieces, Economic Press Inc

Quà tặng dành cho 100 độc giả may mắn nhất

Tin bài đã đăng (nhắp chuột để thu nhỏ hoặc mở rộng danh sách)